Trước đây cô ấy từng ở với người đàn ông có vợ suốt
5 năm trời. Khi người đó không cưới, cô ấy đem con ném trả rồi bỏ đi.
Tôi năm nay 32 tuổi, lấy vợ được hơn 1 năm và hiện
giờ vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Cuộc sống của vợ chồng tôi nhìn
chung ổn, không quá giàu có nhưng cũng có của ăn, của để. Vợ tôi hơi ngang tính
nhưng bù lại được cái đảm đang, tháo vát.Tôi có nhắc nhở vợ vài lần và thấy
hình như cô ấy cũng nhận thức được thiếu sót của mình nên cũng có ý thức thay đổi.
Mặc dù lấy vợ muộn nhưng có vẻ như hạnh phúc cũng tròn trịa.
Tôi sinh ra và lớn lên ở ngoài bắc nhưng vào Sài Gòn
lập nghiệp. Cuộc sống trong này thân cô, thế cô, mải làm ăn nên đến tận năm 30
tuổi tôi mới lập gia đình. Vợ tôi cũng là người ngoài bắc nhưng khác quê với
tôi. Quê quán hai đứa cũng rất xa nhau. Ban đầu khi yêu, tôi cũng ái ngại. Tôi
sợ rằng xa xôi như thế thì gia đình bạn gái không đồng ý. Nhưng cô ấy nói cô ấy
xác định sống trong này, hai vợ chồng gần nhau và chắc chắn bố mẹ sẽ đồng ý.
Vì quê quán xa nhau nên thủ tục cưới xin nhà gái làm
rất nhanh gọn. Chúng tôi chỉ sang đó đúng 1 lần trước hôm cưới, đi cũng đơn giản,
có vài ba người đi cùng thôi. Sau đó chúng tôi cưới và quay trở lại Sài Gòn
sinh sống. Tôi không có thời gian ở lại quê vợ lâu vì thú thực vợ chồng tôi mưu
sinh trong này, nếu để cửa hàng lâu thì lại mất khách quen mà ở đây không nhờ vả
được ai nên phải tự thân vận động. Vậy là cưới xong đúng 2 hôm, chúng tôi lại
bay về Sài Gòn.
Cuộc sống cứ thế êm ả trôi qua. Cho tới hôm vừa rồi,
tôi về quê vợ bởi mẹ vợ bị bệnh nặng, gặp nguy kịch. Vợ tôi thì đang bầu bí
không thể đi được nên tôi phải đích thân về. Dù sao tôi cũng cảm thấy có lỗi rất
nhiều khi cưới xong mà không ở lại với bố mẹ vợ được lâu. Thật may, khi tôi về
được 4 ngày thì căn bệnh của mẹ tôi được bác sĩ cứu chữa thành công, chỉ nằm viện
và chờ ngày xuất viện thôi.
Mất một công bay ra ngoài này, hơn nữa trong đó cửa
hàng vợ tôi có thuê thêm người nên tôi quyết định nán lại ở đây chơi lâu hơn một
chút, đợi mẹ tôi ra viện rồi tôi mới về. Tôi còn có ý định sẽ về qua nhà mình nữa.
Và trong chính quãng thời gian ở lại nhà vợ, tôi mới phát hiện ra sự thật về vợ
tôi.
Tôi đi ra ngoài, người làng, người nước cứ nhìn tôi
rồi xầm vì. Tôi tình cờ (hoặc có thể là họ cố ý nói cho tôi nghe thấy) nghe được
câu chuyện về vợ tôi. Thì ra, năm vợ tôi 18 tuổi, cô ấy phải lòng một người đàn
ông có vợ ở cùng làng. Ông ta thậm chí còn gần bằng tuổi bố mẹ vợ tôi, đã có tới
3 đứa con rồi. Không hiểu thế nào mà vợ tôi lại mê mẩn ông ta, thậm chí còn
thuê nhà ra ở với ông ta. Vợ tôi sống như vậy 5 năm trời, bất chấp gia đình can
ngăn, thậm chí dọa từ mặt cô ấy cũng vẫn lì lợm ở với người tình già. Chuyện đó
cả làng này đều biết vì nó đã từng một thời là tâm điểm ở mọi chỗ.
Hạnh phúc khó khăn lắm tôi mới có được, tôi không muốn
mất đi nhưng quá khứ của vợ quá ám ảnh khiến tôi ghê tởm (Ảnh minh họa)
Sau đó vợ tôi vì muốn giành ông ta về tay mình nên
đã quyết định chửa và sinh cho ông ta một đứa con. Cô ấy nghĩ làm như vậy sẽ
khiến bà vợ bỏ cuộc và ông này phải cưới cô ấy. Nhưng không, người vợ già kia rất
hiểu chuyện, bà thuyết phục chồng quay về và cuối cùng người chồng đã chấp nhận.
Không thể tự mình nuôi con, cô đem trả đứa con ở cổng nhà người tình rồi đi mất.
Cô ấy chuyển vào Sài Gòn từ năm đó và chưa bao giờ quay về quê cho tới khi
chúng tôi ăn hỏi.
Bố mẹ vợ tôi đương nhiên giấu chuyện này vì họ mừng
khi con họ lấy được chồng. Tôi có thể hiểu cho điều đó vì dù sao họ cũng là người
làm cha, làm mẹ, dù đã từng giận con nhưng giờ đây thấy con hạnh phúc như vậy
thì không thể nào phá ngang được. Từ khi tôi biết chuyện, đầu tôi như bị điên.
Tôi xin về bên nhà mình sớm hơn dự định và cũng chưa dám quay về Sài Gòn luôn
vì sợ phải đối diện với người vợ mà trong tôi chỉ còn cảm giác ghê tởm. Tôi thấy
cô ấy vừa lố lăng, dơ dáy lại còn tàn nhẫn với chính con đẻ của mình. Cứ nghĩ đến
chuyện đó tôi lại kinh tởm cô ta. Nhưng nghĩ cô ta giờ là vợ mình, đang mang
thai đứa con của mình tôi lại không dám quyết định điều gì. Hạnh phúc khó khăn
lắm tôi mới có được, tôi không muốn mất đi nhưng chuyện này quá ám ảnh. Tôi phải
làm sao để giải quyết chuyện này đây?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét